Đinh Thị Nguyệt Thương - Gương sáng đội viên
- Thứ bảy - 01/08/2020 16:11
- In ra
- Đóng cửa sổ này
Và hôm nay, ở đây tôi muốn kể cho các bạn nghe về một bông hoa, gương người tốt mà chính tôi được biết đến. Đó chính là cô học trò nhỏ của tôi Đinh Thị Nguyệt Thương, hiện đang là học sinh lớp 1 trường Phổ thông Dân tộc Bán trú tiểu học Trần Cao Vân, xã Trà Giác, huyện Bắc Trà My.
Tôi chính là cô giáo chủ nhiệm của Thương. Ngày đầu tiên gặp em, tôi đã ấn tượng cô bạn với dáng người nhỏ bé, nhưng xen vào đó là sự nhanh nhẹn, đôi mắt đen nhánh và nụ cười lộ má lúm đồng tiền đáng yêu. Làm quen với lớp, tôi thật sự ngạc nhiên bởi sự thông minh của Thương. Thương đọc bài rất to và viết cũng rất rõ nét.
Học tốt, được các cô giáo tin yêu nhưng Thương không tỏ ra chủ quan, cho mình là giỏi, mà rất chan hòa với các bạn trong lớp, giúp đỡ các bạn trong học tập. Thương nhận trách nhiệm kèm cặp 1 bạn học chậm của lớp, trong suốt những tuần đầu tôi nhìn thấy được sự cố gắng gíup bạn bằng cách chỉnh phát âm rất ân cần của Thương.
Là một cô gái nhỏ bé nhưng những việc Thương làm khiến tôi không khỏi bất ngờ. Hôm ấy như mọi hôm, tiếng trống vào lớp vang lên, các học trò của tôi vội vã vào chỗ ngồi của mình, chỉ cóTiêng – cô học trò mới đến sợ sệt nấp sau cánh cửa, nắm tình hình từ phụ huynh tôi được biết hoàn cảnh của Tiêng rất đáng thương, mẹ mất sớm vì bệnh nặng, cả em cũng mang trên người nhưng khuyết tật thể chất vì vậy mà em trông rất nhỏ bé so với bạn bè cùng trang lứa, nhìn Tiêng ai cũng có thể nhầm rằng em chỉ mới 3 – 4 tuổi. Những ngày đầu trôi qua trong sự lo lắng của cả cô và phụ huynh vì Tiêng rất trầm tính, không chơi với bạn, khó khăn chồng chất khó khăn. Hôm ấy là lần đầu tiên ra lớp và tiếp xúc với nhiều người, em chỉ ngồi vẽ lên sách vở 1 mình. Một tuần trôi qua mọi thứ vẫn không khá hơn. Chiều hôm ấy, tiếng trống tan trường lại điểm, học sinh như bầy ong vỡ tổ, bạn nào cũng vội chào cô rồi mang cặp lấy dép ra về, chỉ có cô học trò Nguyệt Thương vẫn ngồi đó dưới chân bạn mới, 1 tay cầm dép, 1 tay cầm chân bạn xỏ vào, giữa cơn mưa giông lúc trời chuyển mùa, giữa cái bộn bề cuộc sống, nhìn 2 cô học trò nhỏ tung tăng dắt tay nhau về, tôi chững lại và bất giác cười thật tươi.
Gắn bó với nhau gần 2 tháng, nhìn các em học và vui chơi cùng nhau tôi đã yên tâm hơn rất nhiều. Tôi còn học được ở 2 cô học trò nhỏ những bài học quý giá. Đôi khi giúp ai đó không nhất thiết là cho họ quà hay vật chất, đôi khi chỉ cần là cho đi sự quan tâm dù nhỏ nhất giống như cô học trò Nguyệt Thương đã dành cho bạn mới Mai Tiêng. Chính Thương đã mang đến cho Tiêng sự ấm áp, đưa Tiêng xích lại gần hơn cùng các bạn trong lớp. Chúng ta, mỗi con người của sức trẻ, hãy tự làm một bông hoa, để góp phần cho cuộc sống tươi đẹp hơn như cô học trò Nguyệt Thương của tôi đã làm.