Tấm gương sáng: Châu Ngọc Quốc, học sinh lớp 8, trường THCS Huỳnh Thúc Kháng
- Thứ hai - 22/07/2019 11:19
- In ra
- Đóng cửa sổ này
Được bố kể cho nghe, tôi mới biết về gia đình bạn Quốc. Ông bà nội ngoại của bạn thì đã hi sinh trong chiến tranh, lúc bạn chưa được sinh ra. Hai chị gái thì đã lớn và có gia đình riêng. Gia đình Quốc chỉ còn bố mẹ bạn và anh trai bạn. Bố mẹ đều là nông dân chân lấm tay buồn, gần cả cuộc đời bán mặt cho đất, bán lưng cho trời để nuôi Quốc và anh trai. Mỗi ngày bố mẹ Quốc đi làm từ sáng sớm đến chiều tối mới trở về. Ở nhà chỉ có Quốc và anh trai thôi.
Từ khi sinh ra, anh trai Quốc đã bị bệnh “bại não” và nằm liệt cho đến nay đã 16 năm. Anh trai Quốc không thể nói được, không thể đi đứng hay ngồi được mà chỉ có thể nằm yên mãi trên giường. Quốc tâm sự “mỗi lần anh trai mình nghe tim nhói đau, Quốc hứa với lòng mình Quốc sẽ là đôi chân, đôi tay, đôi chân, giọng nói của anh suốt đời. Mỗi ngày, Quốc dành tất cả tình yêu thương cho anh, chăm sóc, vui đùa, tâm sự cùng anh, thấm thoát đã mười mấy năm.
Công việc hằng ngày của Quốc: Buổi sáng Quốc phải dậy thật sớm phụ mẹ nấu cháo cho anh, Quốc bón cho anh, anh ăn xong Quốc vội chạy sang nhà hàng xóm gửi bà cụ trông chừng anh, rồi vội vàng đến trường. Tiếng trống báo hết giờ tiết 5 vang lên. Quốc – cậu bạn với dáng hình gầy gò nhanh nhẹn vội vã mang ba lo chạy nhanh về nhà. Việc đầu tiên khi bước vào nhà là nhìn anh vẫn bình an là Quốc vui rồi. Vừa cởi xong chiếc áo, Quốc vội làm cháo cho anh ăn, nhìn bạn bế đầu anh mình trên bàn tay gầy guộc, bón từng thìa cháo mà tôi thương bạn quá. Trong xóm ai cũng bảo Quốc là cậu bé rất đảm đang. Tuy mọi ngày bận rộn vậy đấy nhưng việc học của Quốc lúc nào cũng được các thầy cô giáo khen, luôn là cậu học sinh ngoan, hiền, học giỏi. Bạn không biết chơi thể thao hay rong đùa cũng lũ bạn là gì cả, thời gian Quốc dành hết cho anh trai của mình. Tôi luôn hỏi, không hiểu thời gian và động lực từ đâu mà bạn ấy lại có thể làm được như vậy. Có lẽ là từ người anh bệnh tật của bạn. Tôi từng nghe về ước mơ của bạn, đó là trở thành một bác sĩ giỏi để nghiên cứu và chữa căn bệnh hiểm nghèo của anh trai. Và nếu có một điều ước duy nhất, bạn ấy sẽ ước ngay lập tức rằng “anh trai mình sẽ được bình thường như những người khác”, được đi đứng, tự ăn uống, cười nói cùng bạn mỗi ngày. Có như vậy thì bạn đã mãn nguyện rồi.
Quốc luôn là niềm tự hào của gia đình, nhà trường, luôn là tấm gương sáng của tập thể lớp chúng tôi. Tôi muốn nhắn nhủ đến Quốc rằng “hãy tự tin lên và ra sức học tập. Bởi tương lai là do chính bạn nắm giữ”. Tôi và các bạn trong lớp đều hy vọng rằng ước của bạn sẽ trở thành hiện thực. Hãy theo đuổi ước mơ của mình nhé Quốc. Tập thể lớp 8 sẽ luôn đồng hành cùng bạn.